Nhớ, và cũng buồn làm sao... những đêm... người thao thức đợi ta, tưởng chừng như không thể thiếu... tiếng phone và những dòng tin nhắn. Ân cần, tha thiết... Ai biết đâu, rồi một chiều... nắng chưa tắt, đêm chưa lên... mà lòng người đã về nơi tăm tối. Mưa chưa rơi, gió còn chưa kịp thổi... mà tim người vội lạnh buốt niềm đau... Không cần tạ từ, người đã biệt tình nhau. Con tim rách nát... nay thêm nhàu nhung nhớ..
TÌNH DẠI
Cuộc đời ta
dẫu trăm ngàn
cái dại
Không dại nào
bằng cái dại
yêu “ai”…
Vẫn ngóng theo
dù người
đã nhạt phai
Lòng đắng ngắt
hướng hoài
nơi nẻo khác
Bỗng có lúc
người nhìn ta
chốc lát
Ta ngỡ mình
đang đến sát
tình yêu
Ta huyên thuyên
và cố nói
thật nhiều
Người nhoẻn miệng
ra chiều
như đã rõ
Chỉ thoáng chốc
người quay lưng
vất bỏ
Như trên đời
không có kẻ
trông theo
Tình ta, tình của kiếp nghèo,
Con tim rách nát… tình bèo bọt thôi!...
- Vương Quốc Sinh -
- Vương Quốc Sinh -
Gì mà xa xót thế anh ơi
Trả lờiXóaTình daị tình khôn luống chơi vơi
Tiếc gì tình thoáng như mây khói
Hãy xem như thể số phận rồi...
Biết thế mà sao cứ bồi hồi,
XóaNhư ngây, như dại... nhớ khôn thôi.
Như ngày chong mắt chờ với đợi,
Như lạnh đêm về... máu tim vơi...